×
TÌM KIẾM
EveryVietStudent.com
Một Nơi An Toàn Để Khám Phá Những
 Câu Hỏi Về Đời Sống và Đức Chúa Trời
Mối quan hệ

Giảm Rối Loạn Trong Ăn Uống

Nhiều sinh viên không hiểu được nguyên nhân gây ra sự rối loạn trong ăn uống hoặc làm thế nào để nhận được sự giúp đỡ từ Chúa. Sau đây là vài thông tin về bệnh rối loạn trong ăn uống sẽ giúp bạn có thể được tự do…

WhatsApp Share Facebook Share Twitter Share Share by Email More PDF

Susan Broadwell (và Kim Bubalo)

Tính đến hiện nay, tôi đã làm việc với sinh viên trên 13 năm, diễn thuyết trong các trường đại học và trong những hội nữ sinh, cho những bạn nữ đang tranh chiến với sự rối loạn ăn uống và có nhiều trăn trở về ngoại hình của mình. Đây là một lĩnh vực lớn đối với người nữ chúng ta trong nền văn hoá đương đại. Chính tôi cũng từng đấu tranh dữ dội với sự rối loạn ăn uống này nhưng bây giờ thì không còn nữa.

Hãy để tôi bắt đầu với vài lời tường thuật về hai người bạn của tôi:

Brenda: Vào mỗi sáng Chúa Nhật, tất cả chúng tôi đều tròn xoe mắt nhìn Brenda ăn bánh rán trong phòng ăn của trường. Tôi đoán cô ấy nghĩ rằng chẳng ai để ý đến việc cô ăn nhiều bao nhiêu hoặc việc cô ta sẽ rời khỏi phòng ăn và nửa giờ sau liền trở lại như thể đây là lần đầu tiên cô đến ăn sáng. Nhưng tất cả chúng tôi đều biết cô ăn bánh rán đã hai hay ba tiếng rồi và cô thật sự chỉ để tâm đến bánh rán mà thôi. Rồi một đêm nọ, tôi đang chờ để vào phòng tắm dưới lầu gần nhà kho. Chợt tôi nghe có tiếng sột soạt. Ai đó đang ăn khoai tây chiên. Thật rõ như ban ngày -- Brenda đang ngấu nghiến bịch khoai. Bản thân tôi từng tranh chiến với xu hướng biếng ăn, vì thế tôi biết Brenda đang gặp nan đề. Nhưng tôi không biết phải làm gì, do đó tôi không làm gì cả. Tôi nghĩ: “Ừ thì nhiều người cũng ăn như thế, xen vào đời sống riêng tư của người khác mà làm gì.” Hơn nữa, tôi cũng không muốn mất tình bạn với Brenda. Nó quá quan trọng đối với tôi.

Judy: Rõ ràng là Judy đang giảm cân. Cô ta cũng dễ nhìn nhưng tôi bắt đầu để ý thấy cô ấy trông thật mảnh mai, đặc biệt là khi mặc quần ngắn. Cứ như thể bạn có thể thấy cả xương của cô ấy. Tôi hỏi cô về việc đó và cô trả lời rằng cô bị căng thẳng nên sụt cân nhưng cô vẫn khoẻ. Tôi bắt đầu để ý thấy cô thường đến phòng tập thể dục mỗi ngày hai lần, đôi khi ở đó từ hai đến ba tiếng đồng hồ. Cô luôn học bài trong khi chúng tôi đều đi ăn tối và cô thường nói trước đó cô đã kiếm cái gì để ăn trong phòng của cô rồi. Là bạn của cô, tất cả chúng tôi đã từng quyết định ăn kiêng để giảm cân nhưng sau đó lại tăng cân trở lại. Vì thế, chúng tôi đang lo lắng điều gì đây? Chúng tôi không biết rằng cô đang tự giết chính mình và sắp chết.

Bạn biết ai đó đang tranh chiến với sự rối loạn ăn uống hoặc bạn đang tự hỏi mình sẽ làm gì nếu bạn là người bị chứng bệnh ấy. Đây là điều khá phổ biến trong các trường đại học ngày nay. Bạn cũng có thể đang tìm kiếm sự giúp đỡ hoặc giải pháp cho vấn đề rối loạn ăn uống này. Nếu bạn nghĩ bạn đang tranh chiến với vấn đề ấy, tôi muốn bạn biết rằng có một cách để cảm thấy thoải mái và để thật sự nhận biết tình yêu thương và sự chấp nhận là thể nào. Nếu bạn tìm cách để được mọi người chấp nhận và để điều chỉnh thân thể minh và điều ấy khiến bạn muốn gầy đi bằng mọi giá (dầu là bỏ bữa hoặc không ăn gì cả), thì tôi muốn bạn biết rằng vẫn còn có một cách tốt hơn mà tôi sẽ giải thích sau đây. Trước hết, tôi muốn giúp bạn hiểu sự rối loạn trong ăn uống là gì.

Bước đầu tiên trong phương pháp điều trị bệnh rối loạn ăn uống: Nhận biết bệnh rối loạn ăn uống là gì

Nếu bạn tìm cách để được mọi người chấp nhận và để điều chỉnh thân thể minh và điều ấy khiến bạn muốn gầy đi bằng mọi giá… thì tôi muốn bạn biết rằng vẫn còn có một cách tốt hơn.

Có hai loại rối loạn ăn uống chính: biếng ăn và cuồng ăn. Chúng dường như dễ thấy ở các bạn nữ tham gia vào những hoạt động mang tính cách biểu diễn dễ nhận ra như múa ba-lê, thể dục thẩm mỹ, làm người mẫu và người tiêu khiển chuyên nghiệp. Nhưng bất cứ ai cũng có thể bị tác động.

Thông thường, vấn đề rối loạn này phát triển trong độ tuổi thanh niên hoặc trong giai đoạn mới trưởng thành. Thường thì nó bắt đầu trong thời kì chuyển tiếp của sự độc lập, như rời khỏi trường đại học, khi sự căng thẳng cao độ và không có lối thoát nào khác cho những mâu thuẫn và căng thẳng về tình cảm. Nó cũng có thể là sự đè nén gây ra bởi việc chia tay với người bạn trai hay người phối ngẫu của mình. Các bạn nam cũng có thể bị rối loạn ăn uống, đặc biệt là đối với những võ sĩ, những vận động viên chạy đường trường hay ai đó mà sự giảm cân đối với họ là điều ích lợi. Thường thì chúng ta nhìn thấy nan đề này xuất hiện nhiều ở người nữ hơn.

Phương pháp điều trị sự rối loạn ăn uống: Thấu hiểu chứng biếng ăn

  1. Không muốn duy trì trọng lượng bình thường của thân thể -- thường họ cân nặng kém hơn bình thường 15%. Thí dụ, nếu bạn cao 5’3’’ (khoảng 1.6 m) và nặng 106 pao (khoảng 48 kg) thì bạn nhẹ hơn so với trọng lượng bình thường 125 pao (khoảng 55 kg) là 15%. Chỉ vì bạn quá gầy thì không có nghĩa là bạn biếng ăn. Cũng có thể đó là do di truyền.

  2. Nỗi sợ hãi kinh hoàng của việc tăng cân hay trở nên béo phì. Hầu như tất cả các bạn thanh thiếu niên đều có nỗi sợ này. Nên có thể sẽ vận động nhiều thậm chí vận động quá mức. (Tôi đã từng được học rằng khi đứng sẽ tiêu hao nhiều năng lượng hơn là khi ngồi.) Thường có một chế độ tập thể dục ngày càng cao và nó thường quá độ, đôi khi hàng giờ mỗi ngày hoặc nhiều hơn một lần mỗi ngày.

  3. Hình ảnh về thân thể bị méo mó. Người ấy nhìn thấy thân thể mình cứ mập dầu cô ta cân nặng dưới mức thông thường theo biểu đồ trọng lượng…

  4. Không có chu kỳ kinh nguyệt ít nhất ba lần liên tiếp. (Người vận động viên cũng có hiện tượng này và không nhất thiết liên quan đến chứng biếng ăn.)

  5. Khi bệnh rối loạn ăn uống trở nên trầm trọng, người ta lãnh đạm và thờ ơ với tình trạng đói.

Nhiều người có một hay nhiều trong số những triệu chứng trên. NHÌN BAO QUÁT, bạn được chẩn đoán là bị chứng biếng ăn. Tiêu chí cuối cùng là liệu người nữ đó sẽ tăng cân sau 2 tuần hay không (thường là dưới sự giám sát của bác sĩ.)

Phương pháp chữa bệnh rối loạn ăn uống: Thấu hiểu chứng cuồng ăn

Chứng cuồng ăn được mô tả là:

  1. Thèm ăn nhiều, không có cảm giác no. (Nhiều người có lòng thèm muốn này khi kiêng ăn hoặc ăn kiêng.)

  2. Thiếu kiểm soát việc ăn uống. Thường thì việc ăn uống quá độ diễn ra cách kín đáo. Đôi khi người ta cũng ngủ quá đà. Một lần ăn nhiều có thể nạp từ 1’000 ca-lo-ri đến 60’000 ca-lo-ri.

  3. Một người đều đặn ăn kiêng, tập thể dục, bị nôn mửa, dùng thuốc nhuận tràng (khoảng 20-40/ngày). Nhưng thuốc nhuận tràng chỉ có tác dụng ở phần dưới cơ quan tiêu hoá, còn thức ăn thì được hấp thụ ở phần trên cơ quan tiêu hóa. Thuốc nhuận tràng gây ra sự mất nước và loét bao tử nhưng sau đó phản ứng ngược bằng cách làm sưng tấy, phù lên, và gây táo bón.

  4. Sự dao động về cân nặng trên 10 pao (khoảng 5 kg) là do ăn nhiều và ăn kiêng. Do đó, người ấy có thể vượt quá hay nhẹ hơn hay vừa đúng cân nặng thông thường.

Không ai muốn bị nôn mửa như là cách để điều chỉnh lượng thức ăn mỗi ngày. Nhiều khi chúng ta bắt đầu bị nôn trong chốc lát sau một bữa tiệc hoặc một bữa ăn tối khá nhiều. Sau đó việc thiếu kiểm soát trong việc ăn uống sẽ khiến nó xảy ra thường xuyên. Trước khi bạn biết điều này, bạn đã làm sạch ruột hai hoặc ba lần mỗi ngày.

Chứng biếng ăn có thể dẫn đến việc một người giảm lượng thức ăn nhiều đến nỗi cơ thể cô ta sẽ thật sự nổi loạn. Cô ấy không thể kìm chế cơn đói được nữa và bắt đầu ăn với một lượng nhỏ, sau đó nhiều hơn và cuối cùng cô háu ăn rồi lại bắt đầu tẩy ruột.

Tại sao phương pháp trị bệnh rối loạn ăn uống lại quan trọng:

Khoảng 15-20% tỷ lệ tử vong là do chứng biếng ăn gây ra. Với chứng biếng ăn, bạn sẽ bỏ đói thân thể mình cho đến chết, còn não và tim của bạn có thể teo lại gây ra một vài nan đề nghiêm trọng.

Một người cuồng ăn có thể vẫn duy trì trọng lượng bình thường nên cô ấy nghĩ rằng không có nguy hiểm. Nhưng thói quen nôn mửa có thể gây ra sự mất cân bằng điện phân, khiến tim đập bất thường, gây đau tim, mất nước, sâu răng, chảy máu trong, thoái vị bao tử, thoái vị các mạch máu, suy thận… Tôi biết một sinh viên năm cuối ở trường đại học mắc chứng cuồng ăn từ hồi còn học phổ thông và giọng của cô bị hư hoàn toàn và bây giờ cô nói khào khào suốt cả ngày do những ngày tháng cô ăn uống quá độ.

Chứng biếng ăn và cuồng ăn là những hình thức tự tử chậm nhất mà một người có thể đang thực hiện.

Nó giúp chúng ta biết nguyên nhân của sự rối loạn ăn uống

Có nhiều nguyên nhân khiến một người bị rối loạn ăn uống:

1) Văn hoá của chúng ta chú trọng đến thân thể. Người ta bảo rằng thân hình gầy ốm là quan trọng đối với xã hội, tình dục và thậm chí nghề nghiệp.

Chứng biếng ăn và cuồng ăn là những hình thức tự tử chậm nhất mà một người có thể đang thực hiện.

Mối quan hệ đối với gia đình. Khi một người trong gia đình bị rối loạn ăn uống, thì đó là dấu hiệu cho thấy có điều gì đó sai trật không chỉ là với cá nhân mà còn đối với gia đình của người đó nữa. Có nhiều khả năng xảy ra. Có thể gia đình quá chú trọng vào ngoại hình hoặc có thể họ không cho phép bày tỏ cảm xúc của bạn, đặc biệt là sự giận dữ. Thường thì một hoặc cả hai bậc phụ huynh đều quan tâm quá đáng vào đời sống của con mình. Con cái có thể không được riêng tư khi chúng lớn lên. Đôi khi hoàn cảnh gia đình hoàn toàn lộn xộn như gia đình say xỉn hay bạo hành và những cảm giác bất an không giải quyết được khiến con cái xoay qua việc ăn uống như nguồn an ủi và bảo vệ.

3) Nhân tố thứ ba ảnh hưởng đến chứng biếng ăn và cuồng ăn liên quan đến tính cách cá nhân. Chứng biếng ăn và cuồng ăn thường có xu hướng rơi vào những người theo chủ nghĩa cầu toàn, những người muốn đạt địa vị cao. Họ có ý thức đạo đức và sống đạo đức cao. Thường họ là những người con ngoan ngoãn, gương mẫu. Họ cố gắng làm đẹp lòng người khác và che giấu sự tức giận của mình. Họ có khuynh hướng không yên lòng về giá trị bản thân và luôn cảm thấy họ cần phải chứng tỏ năng lực của mình.

Đây là cách một bạn nữ mô tả về hiện tượng này: “Tôi có vấn đề khó khăn thường xuyên trong bao tử. Trước đây tôi chưa hề biết đến nó. Nó xuất hiện từ sự lo lắng về ‘chúng’. Tôi không biết ‘chúng’ là ai, nhưng tôi lo lắng chúng sẽ nhìn thấy con người thật của tôi, không phải là một người trưởng thành nhưng là một đứa trẻ đầy bất an. Dường như khi tôi cảm thấy hay dao động nhất về chính mình là lúc tôi ăn thật nhiều.”

Thỉnh thoảng, tất cả chúng ta đều có thể có những cảm giác này nhưng người bị rối loạn ăn uống sẽ có cảm giác ấy mãnh liệt và thường xuyên hơn. Cô ấy cố gắng kiểm soát mọi thứ nhưng cô không thể kiểm soát được nỗi sợ hãi. Cô nghi ngờ về ngoại hình, tài năng, khả năng của mình và cảm thấy tất cả những gì cô phải thật sự kiểm soát là chính sức nặng của thân thể mình.

Câu chuyện của tôi về phương pháp chữa trị bệnh rối loạn ăn uống:

Giờ đây tôi đã giải thích tất cả về sự rối loạn ăn uống, hãy để tôi chia sẻ với bạn câu chuyện của chính mình. Tôi lớn lên trong một gia đình nhìn bề ngoài khá hoàn hảo. Khi ấy chúng tôi có tiền và có một ngôi nhà thật to, được đi nghỉ ở những nơi tuyệt đẹp và chúng tôi rất hạnh phúc. Nhưng bên trong chúng tôi không được như thế. Cha tôi là một người tham công tiếc việc, ông đi công tác nhiều và cũng là một người nghiện rượu. Chúng tôi không thể nào biết trước điều gì xảy ra trong gia đình và dù có tất cả mọi thứ của cải vật chất tôi muốn nhưng tôi không hề có tình yêu và sự chấp nhận từ người cha. Từ lúc còn thơ ấu, tôi biết rằng mình không thể tin cậy hay dựa dẫm vào ông vì ông luôn làm tôi thất vọng. “Chắc chắn rồi, cha hứa cha sẽ về nhà ăn tối, con yêu của cha.” Và rồi đêm đó chúng tôi phải lên giường ngủ mà không thấy mặt ông. “Cha hứa cha sẽ bắt chuyến bay kế để có mặt ở đó xem con biểu diễn. Hãy tin cha, cha sẽ không bỏ lỡ dịp này vì bất cứ điều gì nữa đâu.” Và rồi tôi cứ nhìn về phía khán giả dò tìm từng khuôn mặt nhưng vẫn không thấy ông đâu.

Hình ảnh và địa vị là những thứ vô cùng quan trọng đối với cha tôi -- bạn trông như thế nào, ăn mặc ra sao, nhà cửa thế nào, xe hơi của bạn loại nào, bạn có bao nhiêu tiền… phân vân…. Vì thế, ngay từ nhỏ, tôi biết rằng cái trong lòng bạn chẳng thành vấn đề, bề ngoài mới là thứ quan trọng nhất.

Vì cha tôi là một người nghiện rượu, nên chúng tôi không đoán trước điều gì sẽ xảy ra, do đó gia đình tôi rất bấp bênh. Bạn không thể nào biết ông sẽ trở về nhà trong tâm trạng vui vẻ hay say xỉn, hay nửa đêm bạn sẽ giật mình thức giấc bởi tiếng la hét ỏm tỏi của ông hoặc khi nào cảnh sát sẽ tới thăm nhà bạn, hoặc bạn sẽ tỉnh dậy vào buổi sáng mà không thấy bóng dáng ông đâu vì ông đã đi vào lúc nửa đêm.

Tôi muốn tình thương và sự chấp nhận của ông mà chưa bao giờ cảm nhận được. Do đó tôi cố gắng trở thành người tốt, đạt điểm tốt và cố gắng là người giỏi nhất trong mọi lĩnh vực -- nhưng tôi chỉ nhận được: “Giỏi lắm, con yêu. Giờ cha phải đi. Gặp con sau nhé.”

Cuộc đời tôi đã xuống dốc vào một đêm nọ khi tôi tỉnh giấc, tôi nghe cha mẹ tôi gây gổ với nhau. Cha tôi ngoại tình và mẹ tôi doạ ly dị. Tôi cảm thấy sợ hãi, cô đơn và lo sợ. Tôi sẽ đứng về phía ai đây? Trong ngôi nhà này, bất cứ điều gì xảy xa cũng phải kín tiếng. Tôi chưa hề kể nó cho ai nghe. Chúng tôi cần phải giữ thể diện gia đình.

Và trong lòng tôi đã thật sự chết dần chết mòn. Tuy bên ngoài tôi trông có vẻ tốt lành, nhưng tôi bắt đầu lui về sống trong thế giới nội tâm. Con người tôi bị phân thân -- bề ngoài là một người ra vẻ sống tốt còn bên trong là con người đa cảm và suy tư. Chúng là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau. Nhìn bề ngoài, tôi rất tốt, hoà đồng, dễ gần, học giỏi và làm mọi thứ đều tốt. Nhưng bên trong tôi sợ hãi, cô đơn, bối rối, lo sợ và giận dữ.

Tôi thường bắt gặp họ đang cãi nhau nên tôi luôn trốn trong phòng và xem tivi, hy vọng họ không biết tôi có mặt ở đó. Không ai để ý rằng tôi đã chứng kiến nhiều cảnh ấy. Và tôi biết mẹ tôi chỉ gắng gượng để sống.

Khi tôi ở trong phòng, tôi tạo cho mình một thế giới ảo an toàn đối với mình. Tivi bắt đầu điều khiển tôi. Tôi mơ ước trở thành những người tôi thấy trên tivi và trong gia đình của họ… Tôi bắt đầu muốn giống họ và được như họ. Điều đó nằm ngoài ý thức của tôi -- nhưng nó cứ xảy ra -- và thế giới ảo của tôi bắt đầu. Tôi dần trở nên xa cách với mọi người và mọi thứ. Điểm số tôi vẫn tốt (luôn đạt loại A) và tôi không hề nổi loạn nên cha mẹ tôi vẫn để mặc tôi một mình.

Rồi ngày tồi tệ hơn của cuộc đời tôi đến. Cha mẹ tôi bảo hai chị em tôi rằng họ sẽ ly dị. Khi ấy tôi định tự tử. Mẹ tôi làm đơn và cha tôi điên tiết lên. Ông bảo chúng tôi rằng chính mẹ tôi đã huỷ hoại cuộc đời của ông ấy và của chúng tôi, rằng chúng tôi sẽ chẳng có tiền để ăn và sống trong nhà này. Chúng tôi sẽ sống trên đường phố và hãy quên chuyện học hành đi. Tôi rất khiếp sợ. Tôi không còn làm chủ được những gì đang diễn ra.

Tôi mơ ước trở thành những người tôi thấy trên tivi…

Lúc ấy tôi mới 15 tuổi và bắt đầu “đẫy đà” nếu bạn hiểu tôi muốn nói gì. Tất cả những người bạn của tôi đều nói về ăn kiêng và tập thể dục và tại sao không -- tôi cũng cần tập thể dục mà. Nhưng việc tập thể dục đã trở thành nỗi ám ảnh và cũng là lối thoát cho tôi. Tôi bắt đầu tập mỗi ngày 30 phút, sau đó tăng lên một giờ rồi nhiều giờ và cuối cùng là bất cứ lúc nào khi tôi ở nhà. Lúc đó tôi vẫn không thể ngồi yên lặng trong lớp. Tôi luôn nghĩ tôi sẽ tiêu tốn bao nhiêu ca-lo nếu tôi lắc đong đưa đôi chân hay đi một đoạn đường dài đến lớp… Tôi bắt đầu bỏ bữa ăn sáng và giảm cân. Mọi người bắt đầu để ý tôi và bảo rằng: “Ồ, mày giảm cân rồi -- trông mày tuyệt lắm.” Tôi cảm thấy thích thú thật! Tôi nghĩ: Có lẽ bây giờ mình sẽ trở nên nổi tiếng và không còn tổn thương trong lòng nữa. Vì vậy tôi tập thể dục nhiều hơn, không ăn cơm trưa và sau đó không ăn luôn bữa tối. Tôi sống chỉ nhờ vài trăm kí-lô ca-lo mỗi ngày.

Giảm được 5 pao (≈2.5kg) thì giảm được 10 pao (≈5kg), rồi 15 (≈7.5kg) và 20 (≈10kg), sau đó tập thể dục từ 5-7 giờ mỗi ngày. Quá trình tập thể dục dần giảm đi tính thú vị của nó. Tôi không thể tập trung vào điều gì khác ngoại trừ việc tôi đã ăn hết bao nhiêu. Bao nhiêu ca-lo tôi đã nạp vào thân thể? Bao nhiêu ca-lo tôi đã tiêu thụ? Làm sao tôi có thể bỏ ăn trưa và ăn tối? Tôi không thể dừng lại và cảm thấy ngày càng mất kiểm soát hơn lúc trước. Tôi vẫn rất cô đơn, bấp bênh và không kiểm soát được mọi thứ diễn ra trong đời. Do đó, những điều bắt đầu nhỏ nhoi và tưởng chừng như vô hại giờ trở thành nỗi ám ảnh và cứ chiếm hữu lấy tôi. Vào tháng 12 năm đó, tôi nặng khoảng 115 pao (≈53 kg). Đến tháng 5, tôi giảm xuống còn 64 pao (≈29kg) và việc tôi còn sống quả thật là một phép lạ. Tuy nhiên, trong tâm trí, tôi vẫn thấy mình còn mập và cần giảm thêm 5 pao (≈2.5kg) nữa và khi đó tôi mới thấy vui, mới thấy yêu chính mình và người khác cũng yêu thích mình nữa.

Phương pháp chuẩn trị bệnh rối loạn ăn uống:

Tôi được đem đến bệnh viện trong ba tháng. Tôi điên tiết lên. Tôi ghét cha mẹ tôi và mấy tên bác sĩ đem tôi đến đó. Họ dám kiểm soát đời tư của tôi sao -- tôi sẽ cho họ thấy -- tôi sẽ xuất viện -- trở thành một cô gái ngoan -- làm những gì tôi muốn, thoát khỏi họ và kiểm soát mọi thứ trở lại và sẽ mảnh khảnh trở lại. Họ sẽ không thể nào khiến tôi mập lên được!

Đó là những gì tôi đã làm. Tôi đã thể hiện tốt và được xuất viện. Khi tôi còn ở bệnh viện, tôi cũng được tư vấn nhiều về sức khoẻ và gia đình. Tôi đã học được vài thứ nhưng không đủ để giải quyết mọi vấn đề. Những người tư vấn không cho tôi thứ gì khác nằm ngoài bản thân để giúp tôi thoát khỏi cái cách tôi đang sống và những đau khổ tôi đã trải qua.

Tôi xuất viện và dần dần bắt đầu quay trở lại lối sống cũ. Biếng ăn là một trong những thứ khó khăn nhất để vượt qua và hầu hết mọi người đều chết vì nó hoặc phải sống trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Thật tế, tôi đã nằm viện chung với 14 người nam và nữ và ba năm sau khi tôi xuất viện, tôi là người duy nhất còn sống -- tất cả những người kia sau đó đều chết vì rối loạn ăn uống hay tự tử.

Nơi tôi tìm thấy phương pháp thật sự chữa bệnh rối loạn ăn uống:

Tôi nhận ra rằng giải quyết mọi sự bằng sức riêng của mình thì thật tệ hại. Tôi nhớ một đêm, quá chán ngán bản thân và cuộc sống đến nỗi tôi đã khóc với Chúa. Tôi trình cho Ngài biết tôi cảm thấy thế nào và xin Ngài giúp tôi. Tôi không rõ vì sao tôi trở lại với Chúa vào thời điểm đó nhưng tận sâu trong tâm tôi, tôi biết không ai khác ngoài Chúa có thể giúp được tôi. Tôi biết tôi không đủ mạnh để giải quyết nan đề của tôi nữa và không ai có thể làm tôi cảm thấy thoải mái hoặc cảm thấy được yêu thương. Tôi đã tranh chiến với nan đề ăn uống, những nỗi bất an và cô đơn hàng năm trời và tôi đã hết chịu nổi rồi.

Những nhà tâm lý và các bác sĩ có thể giúp chúng ta chữa bệnh tinh thần và thân thể nhưng họ bỏ qua chiều kích thứ ba cũng quan trọng không kém là bệnh thuộc linh. Những người đã cai rượu và nhiều người khác có thể cho bạn biết tâm lý học không thể làm gì được ngoài Chúa.

Tôi biết lý do duy nhất tôi còn sống đến ngày hôm nay là vì tôi nhận biết Đức Chúa Trời của hoàn vũ và con Ngài, Chúa Cứu Thế Giê-xu. Hãy để tôi chia sẻ vắn tắt về sự nhận biết này giúp tôi trở thành người như ngày hôm nay thể nào.

Khi tôi trở về với Chúa, mọi thứ dần thay đổi. Tôi vẫn còn tranh chiến với việc ăn uống, tập thể dục… Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy bình an trong lòng mà trước giờ tôi chưa từng cảm nhận. Tôi bắt đầu đọc Kinh Thánh và cầu nguyện, thưa với Chúa tôi đang cảm nhận như thế nào. Tôi học rất nhiều về tình yêu thương, sự chấp nhận và sự tha thứ của Chúa. Rồi tôi nhận ra rằng Ngài là Đấng duy nhất có thể lấp đầy khoảng trống trong tôi. Tôi biết Chúa không phải là Đấng ở đâu đó xa xôi nhưng Ngài là Đức Chúa Trời của cá nhân tôi, yêu thương tôi và quý mến tôi. Tôi biết Ngài đang kiểm soát và làm mọi thứ tốt lành cho những ai yêu mến Ngài. Tôi không phải là người kiểm soát -- mà là chính Ngài -- và tôi có thể tin cậy điều đó.

Đối với tôi, đây là cả một tiến trình mất mười năm. Phải trải qua nhiều sự tư vấn và tăng trưởng thuộc linh để giải thoát tôi hoàn toàn khỏi vực sâu tăm tối và sự chết và chính Chúa đã đem sự tự do và giải phóng đến cho tôi.

Đức Chúa Trời trở thành nguồn giúp đỡ và chữa trị lớn nhất cho bệnh rối loạn ăn uống và cho cuộc đời của tôi

Tôi đã tranh chiến hàng nhiều năm nhưng tôi càng học biết về tình yêu thương và sự chấp nhận của Ngài thì sự việc càng bắt đầu được thay đổi và tôi càng ít mong đợi để được con người yêu thương và chấp nhận qua việc ăn uống, tập thể dục. Thật mỉa mai thay vì tôi lớn lên lại khinh dễ và ghét bỏ Đức Chúa Trời. Do đó đối với tôi, việc trở lại với Đức Chúa Trời và yêu Ngài khó mà tin được. Nhưng việc lập quyết định tin Chúa vào năm 17 tuổi đã tác động triệt để đến cuộc đời tôi. Tôi biết tôi sẽ không thể sống đến hôm nay nếu như tôi không đặt đức tin nơi Ngài.

“Tôi đã tranh chiến hàng nhiều năm nhưng tôi càng học biết về Chúa bao nhiêu… thì sự việc càng bắt đầu được thay đổi bấy nhiêu.”

Giờ đây tôi không tranh chiến với sự rối loạn ăn uống nữa. Có một câu trong Kinh Thánh chép rằng “lẽ thật sẽ buông tha các ngươi” và lẽ thật của Chúa, Lời Ngài đã giải phóng tôi được tự do. Ấy là cả một khoảng thời gian dài, đầy nước mắt và nỗ lực; nhưng bây giờ tôi có thể chạy và tập thể dục mà không hề bị ám ảnh. Tôi có thể ăn thoải mái mà không lo lắng, cũng không nghĩ về ca-lo nữa. Tôi biết điều gì có thể khiến tôi quay trở lại thói quen cũ, bây giờ tôi có thể nhận ra nó và chạy đến với ai đó hơn là trở lại nhịn ăn và trốn tránh như trước. Tôi phải liên tục nhắc nhở chính mình rằng sự an ninh và giá trị bản thân không dựa trên những gì tôi làm hay tôi trông như thế nào -- nhưng trên những gì Chúa nghĩ về tôi.

Tôi yêu cuộc sống hiện tại quá! Tôi có nhiều bạn bè vì không phải họ nhìn ngoại hình tôi như thế nào. Thật vậy, tôi muốn trở nên tốt lành, tôi muốn thân hình đẹp, tôi tranh chiến và so sánh; nhưng nó chỉ ở mức độ bình thường và lành mạnh. Thật tự do, vui mừng và thoả nguyện!

Để kết thúc, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một bạn nữ tên là Mary Wazeter. Cô ấy là một vận động viên Olympic xuất chúng từng bị chứng biếng ăn. Cách đây không lâu, cô được viết bài và đăng trên tạp chí Sports Illustrated. Cô là một người thành công, được học bổng vào trường Đại học Georgetown, cô dường như có mọi thứ thuận lợi. Nhưng vào một đêm tháng Hai lạnh lẽo nọ, cô nhảy xuống sông Susquehanna tự tử. Cô được cứu sống nhưng bây giờ phải ngồi xe lăn vì liệt từ cổ trở xuống. Sau kinh nghiệm đó, cô viết:

“Vài tháng trước, tôi đã từng nghe nhiều lẽ thật về cuộc sống. Một trong số ấy là sự thoả lòng thật sự không phải là nỗ lực có được theo cách mà nhiều người tranh đấu để trở nên hoàn hảo và có thành tích nào đó. Sự thoả lòng đối với tôi không đến từ việc xuôi buồm mát mái - một sinh viên, một vận động viên chạy quán quân của bang hay một người sở hữu một đặc tính hấp dẫn nào đấy. Sự thoả lòng thật chỉ đến khi tôi tìm thấy mối quan hệ cá nhân với Đức Chúa Trời, chỉ duy Ngài là Đấng ban cho tôi bình an và vui mừng.”

Điều thú vị hơn về Mary Wazeter là cô đã được điều trị tâm lý trước khi cô tự kết liễu đời mình. Cô nói tiếp: “Đối với tôi, đó là vấn đề thuộc linh, nhận biết Chúa chấp nhận tôi vì tôi là người cần được cứu giúp. Không nhà tâm lý nào có thể chữa được tôi.”

Tôi tin như Mary Wazeter tin rằng giải pháp cuối cùng cho những nan đề trên hay bất kì nan đề nào là mối quan hệ với Chúa. Cái tôi thấy thật đúng trong cuộc đời tôi là trong sự phát triển mối quan hệ cá nhân với Đức Chúa Trời qua Chúa Cứu Thế Giê-xu, tôi được biến đổi cách tôi nghĩ về mình. Mỗi ngày, Chúa nhắc tôi về tình yêu Ngài dành cho tôi, dù tôi có làm gì hay tôi trông như thế nào. Ngài yêu mến tôi ngay cả khi tôi không sống theo tiêu chuẩn của mình.

Bạn có quan tâm đến việc hiểu thêm về mối quan hệ với Chúa hay không? Đây là cách bạn có thể bắt đầu nhận biết Chúa hôm nay: Nhận biết Chúa cách cá nhân.

 Tôi vừa mới mời Chúa Giê-xu vào cuộc đời tôi (những thông tin hữu ích tiếp sau đây)…
 Tôi có thể sẽ mời Chúa Giê-xu vào cuộc đời tôi, xin hãy vui lòng giải thích thêm cho tôi đầy đủ…
 Tôi có một câu hỏi…

CHIA SẺ BÀI BÁO NÀY:
WhatsApp Share Facebook Share Twitter Share Share by Email More